18 September 2007

ĐÂU RỒI CÁI TUỔI THẨN THỜ







Đôi lúc...nghĩ mình chai đá!
Công việc cứ kéo mình vào vòng xoay của nó, khiến mình cảm giác đối phó, mệt mỏi, để rồi bỗng nhận ra cái cảm giác thẫn thờ, mộng mơ, nghệ sĩ...biến đâu rồi. Đôi lúc bạn bè, thân hữu, đồng nghiệp...cũng nẩy sinh những hướng suy nghĩ đối lập, bất đồng quan điểm, cục bộ và lạnh nhạt...những điều đó như đè nặng vô cớ lên đôi vai mình.
Trước đây tôi buồn tôi đi lang thang, tôi cười một mình, tôi "say đắm" với màu mây, tôi hào hứng với chồi non và lá đỏ...rồi tôi đàn, tôi ca...quên hết sự đời bày ra phía trước. Không còn buồn, không còn biết mệt, không còn có cảm giác cô đơn.
Mới đây tại Hồ Nước Ngọt - Sóc Trăng nhìn lũ cá háu ăn chúng tranh nhau vồ mồi...nghĩ mình...cảm thấy vui. Từng thấy một bầy trâu ung dung hòa đồng gặm cỏ trong buổi sớm tinh sương, một chú cò con đang tập tung cánh và phía trước là bầu trời xanh. Một nhóm nhà sư đang chắp tay thành khẩn...
Hãy để tâm hồn mình nghĩ ngơi trong bầu trời xanh bao la. Hãy cởi lòng mình như cánh chim non. Từng bước chân ung dung trên thảo nguyên xanh sẽ khiến ta nhớ lại cái thời thơ thẩn, mộng mơ dù chỉ là một thoáng qua.

No comments: